Mặt chuột của ông Nguyễn Thế Thảo và đồng bọn

Chuột đây là mấy con chuột cống Ba Đình, chuyên đục khoét ngân sách quốc gia qua những cuộc đấu thầu, vay nợ. Chúng cắn phá, lấn chiếm, phá hoại mùa màng, ruộng vườn, nhà cửa, chỉ làm khổ thêm cho dân. Con chột chúa đảng đã chết lâu rồi mà chưa chôn; còn những con chuột nhắt hạng hai cũng lần lượt theo ông theo bà, nhưng chỉ mới chôn được phần xác, phần hồn thì còn vất vưởng làm ô uế khắp hang cùng ngõ hẻm. Ra đường người ta rất dễ nhận ra tên của chúng. Bầy chuột hiện đang còn sống, hầu như tất cả người dân coi như đã chết rồi mà chưa chôn.

Cái thời trước năm bảy lăm, chúng chuyên nằm trong bóng tối ở những nơi hẻo lánh, núp bám theo dân; ban đêm ra ngoài đào đường, đắp mô, phá cầu, cắn trộm theo lối du kích. Cái dạng của chúng giống con kỳ nhông, lúc thì xanh xanh đỏ đỏ, lúc hiện nguyên hình thì mang màu máu đỏ tươi, khó ai nhận ra cho nên mới có cái đám thành phần trí thức miền Nam – nhưng hiện nay vẫn còn mê ngủ – a dua theo. Phải chi ngày ấy dân chúng miền Nam ai cũng đều biết được như bây giờ thì lúc ấy đã lấy thuốc diệt chuột diệt chúng chết mất tiêu rồi.

Chúng không có khả năng làm được việc gì ráo, chỉ giỏi tuyên truyền, hứa ảo, xách động, mua chuộc, lôi kéo, phá rối cho nên không ít người bị lầm.

Thời gian dài cũng đâu có ít! Nay đa số người dân đã nhận ra, còn cái đám trí thức ngày xưa tin theo chúng cho đến giờ phút này vẫn còn mê ngủ, ngoan ngoãn đi nghe lời, vâng vâng, dạ dạ, làm cái gì cũng xin. Có những cái công việc mà phải xin phép hết sức rất là vô lý, đáng lý ra không cần, nhưng cũng phải xin mới dám làm; xin không ai cho thì miệng câm như hến, không dám rục rịch, hó hé. Có thể ngày xưa vì mê muội, nông nỗi; nhưng ngày nay thời gian đã dài đủ để hiểu mà vẫn còn ngoan ngoãn vì sợ bị trả thù hoặc chỉ vì miếng cơm manh áo cho nên u mê, mông muội, không chịu thức tỉnh.

Chuyện bóng gió trên thì ai cũng biết rồi, khổ lắm, nói mãi! Nhưng chuyện mới nguyên, còn đang “bốc mùi” làm ô uế cả một dân tộc: đó là chuyện của ông Thế Thảo.

Trong kỳ họp bế mạc hội đồng nhân dân thành phố Hà Nội, ông Thảo tuyên bố là những cuộc biểu tình chống Trung Quốc, những người dân khiếu kiện là do kẻ xấu lợi dụng, lôi cuốn, phá rối… Nếu có ý thức, ông Thảo phải nhận ra điều đó chính là do đảng của mấy ông đã áp dụng từ xưa đến nay, không ai thèm bắt chước. Nếu có ý thức, ông Thảo không dám ăn nói lộng ngôn kiểu đó.

Tương tự, đài truyền hình Hà Nội vu cáo người biểu tình nhận tiền kẻ xấu trả công!

Nhìn lại căn nhà Việt Nam đang cháy, người Việt yêu nước đang chữa, người ta mới nhận ra lời lẽ ăn khớp của ông Thảo vu cáo người Việt yêu nước biểu tình trước đây, thì mặt chuột ăn hại của ông Nguyễn Thế Thảo và cái đám chuột cống Ba Đình đã lòi ra. Tiếc quá! Phải chi ông Thảo giữ im lặng, đừng lên tiếng, cứ núp bóng Ba Đình thì đâu ai biết đến cái bản mặt thật của ông.

Nguyễn Dư
danlambaovn.blogspot.com

One comment on “Mặt chuột của ông Nguyễn Thế Thảo và đồng bọn

  1. Gửi ông Nguyễn Thế Thảo

    Xin phép được giới thiệu,
    Tôi đã U bảy mươi,
    Tuổi nhiều hơn ông đấy,
    Tuổi gần đất xa trời.

    Cho nên, xin nói thật,
    Là ông còn hồ đồ.
    Ông đâu phải con nít.
    Hay giả vờ ngây ngô?

    Tôi và những người khác
    Tham gia đi biểu tình
    Chống thằng Tàu xâm lược,
    Thực hiện quyền của mình.

    Khi nhà ông bị cướp.
    Vợ con ông kêu lên,
    Mà ông ngồi im lặng
    Thì ông là thằng hèn.

    Ông bảo rằng bọn xấu
    Đang xúi giục chúng tôi,
    Thế thì bọn xấu ấy
    Quả là bọn không tồi.

    Vì chúng còn liêm sỉ,
    Còn biết ghét và yêu.
    Còn yêu nước, vì vậy
    Tôi mong chúng có nhiều.

    Đấy là chưa nói chuyện
    Chúng tôi cũng lớn rồi.
    Tha không xúi chúng nó,
    Đừng hòng xúi chúng tôi.

    Quốc Hội ra luật biển
    Để ông và mọi người
    Chung sức giữ lấy đảo,
    Thế mà ông, ôi trời,

    Ông không chỉ im lặng,
    Không tham gia biểu tình,
    Mà còn nhắc người khác
    Đừng để ai xúi mình.

    Tôi hỏi khí không phải:
    Hay thân Tàu lâu nay,
    Ông đã bỏ phiếu chống
    Thông qua luật biển này?

    Ông ạ, ta, người lớn,
    Là cứ phải lo xa.
    Nói hay làm gì đấy
    Nên tính trước đường ra.

    Ngộ nhỡ có chiến sự,
    Ta và Tàu đánh nhau.
    Tàu thắng, ông có thể
    Làm thái thú cho Tàu.

    Nhưng có thể ngược lại,
    Chẳng ai biết thế nào.
    Ta thắng, tôi nghĩ thắng,
    Ông ăn nói làm sao?

    Lại nữa, xin nói thật,
    Tôi có nghe người ta
    Đồn về ông đủ chuyện,
    Chuyện cái ghế ấy mà.

    Trước tôi không tin lắm,
    Thế mà tôi, bây giờ,
    Thấy tầm ông chưa chuẩn,
    Cũng buộc phải nghi ngờ.
    Nhà văn, nhà giáo Thái Bá Tân

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s