Còn Biết Xấu Hổ, Tôi Còn Là Người

Chu Thập

Tôi luôn hãnh hiện được làm một công dân Úc. Dĩ nhiên, tôi có lý do của tôi. Trước hết, tôi không thể không hãnh diện được làm công dân của một đất nước rộng lớn, có bốn mùa đầy đủ, nhưng không quá khắc nghiệt,với mọi thứ cây trái và nhứt là lại được xếp vào hạng giàu có nhứt nhì thế giới về khoáng sản.

Tôi biết mình không quá chủ quan khi hãnh diện về quê hương mới của mình, bởi vì mới đây Úc đại lợi lại được xếp vào hàng thứ nhì trên thế giới, chỉ sau Na Uy, về những điều kiện tốt nhứt để chọn làm nơi sinh sống.

Nhưng cũng đáng nở mày nở mặt hơn khi Úc đại lợi được bầu chọn là quốc gia mà dân chúng được xem là giàu nhứt thế giới. Giàu nhứt thế giới ở đây không có nghĩa là Úc đại lợi có người giàu nhứt thế giới, có nhiều người giàu nhứt thế giới hoặc có số ngoại tệ nhiều nhứt thế giới, mà là có khoảng cách ngắn nhứt giữa giàu và nghèo.

Theo một bản báo cáo mới đây của Ngân hàng tín dụng Thụy sĩ, tài sản trung bình của người dân Úc hiện nay là 221.701 Mỹ kim. Ðây là mức trung bình cao nhứt thế giới. Bản báo cáo nói rằng sở dĩ Úc có mức tài sản trung bình cao nhứt thế giới một phần là nhờ một hệ thống an sinh xã hội và y tế cao.

Tôi cũng hãnh diện được làm công dân của một quốc gia hiện đang là thành viên của câu lạc bộ gồm 20 nước giàu mạnh nhứt thế giới. Tuần vừa qua, tại cuộc họp Thượng Ðỉnh của Khối G 20 được tổ chức tại Cannes, Pháp quốc, nhái giọng của một cựu chủ tịch nhà nước Việt nam chuyên làm trò hề cho người ta cười, tôi thấy nữ thủ tướng Julia Gillard của Úc “cũng ăn nói ngang hàng như người ta”.

Nếu tôi nói rằng tôi cũng hãnh diện về vị nữ thủ tướng của tôi, thì có lẽ nhiều người cũng sẽ nhạo cười tôi như khi nghe chủ tịch Nguyễn Minh Triết của Việt nam phát biểu. Tôi vẫn biết: vị nữ thủ tướng đầu tiên của Úc đại lợi này có lẽ không có tài cao, đức trọng như nhiều vị tiền nhiệm của bà và bà hiện đang không được đại đa số dân Úc ủng hộ.

Nhưng nhìn dưới một khía cạnh khác, tôi thấy không thể không khâm phục bà. Trong mắt tôi, bà là một con người dám làm và dám sống thực với lòng mình. Trong một đất nước có truyền thống Kitô giáo cao và có đa số người di dân đều có tín ngưỡng, bà dám công công khai tuyên bố mình là một người vô thần và sống theo niềm xác tín vô thần của mình.

Trong một xã hội vốn cũng còn đề cao đời sống hôn nhân và gia đình, bà hiên ngang sống với một người bạn tình. Bà lại càng hiên ngang hơn nữa khi “cặp bồ” với một người thợ hớt tóc chắc chắn chẳng có môn đăng hộ đối chút nào so với học vị và địa vị của bà.

Có thể bà là một người tham vọng sẵn sàng thỏa hiệp để bám lấy quyền lực. Nhưng ít ra, tôi chưa từng thấy bà khóc lóc hoặc rủa sả đối thủ của mình thậm tệ như bà Hilary Clinton khi ra tranh cử tổng thống. Có người còn kể rằng lần nọ, ông Tim Mathieson, người thợ hớt tóc đang là bạn tình của bà, đã o ép mái tóc của bà như thế nào đó khiến bị nhiều người cười chê.

Vậy mà, trong khi ông Mathieson ốm lên ốm xuống vì bị trầm cảm, bà vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra. Có thể bà lạnh lùng và khô cứng đến độ gần đây có dư luận nói rằng bà phải rước thày về dạy học nói và học cười.

Nhưng điều khiến tôi nể phục nhứt nơi người đàn bà quyền lực nhứt nước này là trong một nước Úc mà tham nhũng là một từ ngữ hầu như xa lạ với đại đa số chính trị gia, tôi thấy có thể xem bà như một biểu tượng của sự trong sạch và lý tưởng tranh đấu cho người nghèo.

Khác với đa số các chính trị gia, ngay cả chính trị gia thuộc Ðảng Lao động, như trường hợp cựu nữ dân biểu Reba Meagher, bà “Mẹ Ghẻ” của dân Lao động, đại diện cho dân nghèo ở Cabramatta nhưng lại sống trong một căn nhà sang trọng ở phía Ðông Sydney, bà Gillard vẫn sống giữa người Lao động trước khi dọn vô tòa nhà The Lodge ở Canberra của thủ tướng.

Là một luật sư nổi tiếng, một dân biểu lâu năm và nhứt là một phó thủ tướng, bà Gillard vẫn ở trong một ngôi nhà khiêm tốn ở ngoại ô Altona, miền Tây Nam Melbourne.

Tôi hãnh diện được làm công dân của một đất nước có một nhà lãnh đạo như thế. Nhưng càng trông người thì lại nghĩ đến ta. Mang quốc tịch Úc, hãnh diện khi đi ra nước ngoài với sổ thông hành Úc, tôi cũng không sao che dấu được cái bộ mặt da vàng mũi tẹt của mình. Nhưng càng ý thức mình là người Việt nam, tôi càng thấy buồn và xấu hổ.

Dĩ nhiên, buồn và xấu hổ không phải vì là người Việt nam, mà vì đất nước đang bị cai trị bởi một bọn người mà nhiều người trong nước thường mỉa mai rằng giây thần kinh xẩu hổ đã bị đứt.

Trong chuyến đi Việt nam vừa qua, mỗi lần đối mặt với một người ngoại quốc hoặc phải đi chung một chuyến xe với người ngoại quốc, càng tự nhận mình là người Việt nam, tôi càng thấy xấu hổ. Tôi còn nhớ: trên chuyến mini bus từ Hà nội đi Vịnh Hạ long, vợ chồng tôi là người Việt duy nhứt. Hướng dẫn viên du lịch hôm đó là một thanh niên “nổ” thuộc loại đại bác chứ không phải súng ngắn.

Bằng một thứ tiếng Anh “gẫy gọng” (broken) chứ không phải “gẫy gọn”, anh khoe rằng giáo sư Anh văn của anh là một người Úc chính hiệu, anh chỉ đọc hai tạp chí lớn trên thế giới là Time (cũng may, anh không phát âm thành “ti-me”) và Newsweek, anh cũng chỉ xem hai đài truyền hình nổi tiếng trên thế giới là CNN và BBC (cũng may anh không đọc thành Cờ Nờ Nờ và Bờ Bờ Cờ).

Ðến lúc mời hành khách trên chuyến xe cho biết họ là người nước nào, người hướng dẫn viên du lịch lại càng khoác lác một cách vô duyên hơn. Nói với dân Miệt Dưới, anh thao thao bất tuyệt về Kangaroo. Với dân Mỹ, anh lại nói về nhà văn Ernest Hemingway.

Với bốn hành khách người Áo, anh làm như thể mình là một nhà nghiên cứu về nhạc sĩ Mozart.Với mấy cô gái người Singapore, Nhựt Bản hay Ðại hàn, anh cũng thủ sẵn một câu chào bằng tiếng nước họ. Riêng đến lúc chúng tôi tự giới thiệu là người Việt nam và không xác định đến từ nước nào, thì xem ra anh chàng có vẻ ú ớ và lúng túng.

Thật ra, tôi thấy cũng chẳng có gì để “phiền trách” người hướng dẫn viên du lịch này. Chẳng qua, đây cũng chỉ là một cái nghề kiếm sống. Chỉ tiếc một điều là bộ mặt của một đất nước đã không được hiển thị một cách đứng đắn hơn qua những người lẽ ra phải được huấn luyện nhuần nhuyễn để làm công tác giới thiệu đất nước của mình cho người ngoại quốc.

Nhưng buồn nhứt đối với tôi có lẽ là chuyến xe buýt từ Hội An về Ðà nẵng. Hôm đó, sau một ngày lang thang ở Cửa Ðại và Phố Cổ, tôi cố gắng bắt kịp chuyến xe buýt để về lại Ðà nẵng trước khi chiều xuống.

Vừa bước lên xe, tôi nhận thấy một cặp vợ chồng du khách ngoại quốc đang mặc cả và kỳ kèo như thế nào đó với một chú nhóc lơ xe khoảng 14, 15 tuổi. Sau đó hai người không chịu lên xe mà lại bỏ đi. Nhưng một lát sau, chú lơ xe chạy theo nói gì đó, và lôi kéo họ trở lại.

Cuối cùng, họ cũng lên xe và ngồi bên cạnh tôi. Nghe họ nói chuyện với nhau, tôi biết đây là một cặp vợ chồng người Pháp. Ðến lúc thu tiền xe, chú nhóc lơ xe lại dở trò “tống tiền”. Buổi sáng, tôi thấy tất cả mọi hành khách, bất kể Việt nam hay ngoại quốc đều trả cùng một giá là 20 ngàn đồng.

Vậy mà giờ đây, chú đòi cặp vợ chồng người Pháp này mỗi người 50 ngàn. “Giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha”, tôi liền nhảy vô can thiệp để tranh đấu cho họ. Thấy bên cạnh có một người đàn ông ăn mặc bảnh bao ra dáng là cán bộ, đảng viên, tôi liền lớn tiếng lên lớp cậu bé lơ xe và gián tiếp nhắn gởi với ông cán bộ.

Ðại khái, tôi nói rằng “nhà nước ta đang mời du khách nước ngoài đến thăm đất nước mình, mà mình lại giở trò gian manh, lừa gạt, bằt chẹt người ngoại quốc như thế, chẳng phải là bôi bẩn bộ mặt đất nước sao?” Có lẽ trong cậu bé giây thần kinh xấu hổ vẫn còn hoạt động cho nên cậu đã ngồi thừ ra một lúc rồi tính giá đúng với cặp vợ chồng người Pháp.

Hai người phân trần với tôi rằng một hai đô Mỹ chẳng là bao, nhưng họ muốn đâu phải ra đó cho sòng phẳng rõ ràng. Không hiểu tại sao lúc đó tôi lại buột miệng nói với họ: “Tôi cảm thấy xấu hổ là người Việt nam”.

Nói câu đó, tự nhiên tôi thấy mình có bổn phận phải xin lỗi bao nhiêu du khách ngoại quốc nạn nhân của những trò lừa bịp gian manh của người Việt nam xã hội chủ nghĩa.

Trong chuyến đi Việt nam trước tôi một tháng, một người bạn tôi kể lại rằng tại Hà nội anh có gặp ba người thanh niên “balô” người Hòa lan đang méo mặt mà không biết tỏ cùng ai. Chuyện họ bị gạt mới đau: tưởng xích lô là phương tiện di chuyển rẻ và có tính “du lịch” nhứt ở giữa Hà nội, ba chàng liền nhảy lên ba chiếc làm một vòng thành phố. Các bác tài lại còn tỏ ra hào phóng hơn khi cho ba anh được ghé chơi bất cứ nơi nào các anh muốn và sẵn sàng chờ đợi.

Chiều đến, mỗi anh nhận được một cái bill “bất thành văn” là 300 Mỹ kim. Chẳng biết cầu cứu ai, ba chàng xứ hoa Tulip đành bóp bụng trả tiền và ghi nhớ mãi bài học ấy để còn chia sẻ với bạn bè năm châu trên mạng.

Vợ chồng tôi cũng bị một vố đau như thế ở Vũng Tàu. Ði bách bộ dọc theo Bãi Sau, thấy một anh đạp xích lô ế khách réo gọi, tôi thích đi bộ nhưng nghĩ thôi thì làm một vòng cho vui.

Ngoài cái giá rẻ như bèo là 20 ngàn cho một cuốc xe, người tài xế “tốt bụng” còn hứa sẽ ngồi chờ trong khi chúng tôi đi chợ. Vậy mà khi trở về chỗ cũ, anh đòi 80 ngàn! 4 Úc kim thì chẳng là bao. Vả lại, tôi cũng đã định bụng trả thêm cho anh. Nhưng nghĩ tức trong bụng, bởi vì mình bị lừa một cách quá dễ dàng!

Tôi không trách cậu bé lơ xe trên chuyến xe buýt Hội An-Ðà nẵng. Em đã lớn lên trong một xã hội mánh mung dối trá mà để sống còn người ta phải lưu manh mà thôi.Tôi cũng chẳng giận cái anh đạp xích lô nghèo ở Vũng Tàu: nghèo túng quá gạt được người nào hay người đó.

Tôi cũng chẳng thù ghét gì ba cái anh đạp xích lô ở Hà nội đã lừa được mấy người thanh niên Hòa lan ngây ngô: chắc chắn họ cũng nhiều lần từng là “nạn nhân” của sự lừa bịp vì đang sống dưới một chế độ bịp bợm mà người ta thường mỉa mai là thời kỳ đồ đểu.

Ðiều làm cho tôi buồn và cảm thấy xấu hổ cho quê hương là chính những kẻ đang lãnh đạo đất nước chẳng còn biết thế nào là xấu hổ nữa.

Trong khi thủ tướng của một đất nước giàu có như Úc đại lợi chỉ có một căn nhà bình dân thiếu điều thua cả những căn nhà của người Việt tỵ nạn, thì tại Việt nam, lãnh đạo của một chính phủ tự xưng là của người nghèo và tất cả những người tự xưng là đầy tớ nhân dân thì lại có những cơ ngơi sang trọng và sống trên đầu trên cổ người dân.

Chính trị gia và giới cầm quyền chính trị ở đâu cũng đều tuyên bố lấy dân làm “gốc” cả. Nhưng ít ra, họ không lố bịch và vô liêm sỉ đến độ vừa ăn cướp vừa la làng, vừa áp bức vừa ra rả tự xưng là đầy tớ của nhân dân.

Trong khi đất nước còn bao nhiêu vấn đề sinh tử như Hoàng Sa, Trường Sa, Bô-xít, Vinashin, Dân oan khiếu kiện, nạn kẹt xe, thiếu bệnh viện, thiếu cả nhà vệ sinh…chưa giải quyết được thì mới đây tại Quốc hội, mấy ông dân biểu công cụ của Ðảng chứ không phải đại diện của dân, lại đề nghị đưa luật “nhà thơ, nhà văn” ra mà thảo luận. Ðây quả là tận cùng của sự lố bịch.

Như những người Việt lưu vong, tôi luôn mơ ước nhiều điều tốt lành cho đất nước. Nhưng bây giờ, tôi hết dám “mơ mộng cao xa” mà chỉ còn một điều ước: mong một phép lạ xảy ra để những người cộng sản Việt nam được nối lại giây thần kinh xấu hổ.

Nhà toán học kiêm triết gia người Pháp là René Descartes đã nói một câu để đời: “Tôi suy tư, vậy tôi hiện hữu.” (Cogito, ergo sum). Tôi cũng muốn tập tành làm triết gia để nói: “Còn biết xấu hổ, tôi còn là người”. Dĩ nhiên, tôi cũng luôn xem đây như một phương châm sống và hành động của tôi. Có ai tránh khỏi sai phạm? Tôi chỉ mong được mãi mãi làm một con người bình thường để biết nhận ra những sai trái của mình và nếu không hổ thẹn với lương tâm thì ít ra cũng không trơ mặt ra trước những sai phạm của mình.

—————————————–

Đọc xong hết bài này, chắc các bạn nghĩ là anh Châu Xuân Nguyễn lấy bút hiệu khác mà viết bài này chứ gì.

Thú thật nếu tôi viết thì cũng không khác gì đâu. Đây là nỗi niềm chung của người Úc gốc VN đấy các bạn àh. Ít nhất bây giờ các bạn nghiệm ra rằng không phải chỉ một mình anh Châu là NVHN nghĩ ra những bài viết kia đâu. Chúng tôi phần nhiều cùng một tâm tư.

Tâm tư đó là được nhìn thấy 90 triệu dân tộc VN đều sống trong cảnh bớt đói nghèo, bớt khoảng cách đói nghèo vì đó là mầm mống của một xã hội dễ suy sụp (unstable society).

Thủ Tướng nói thật là không có đạo, sống với boyfriend còn hơn là có một lời nói láo nhỏ nào. Biểu tượng của sự trong sạch và tranh đấu cho dân nghèo, điều này tôi cũng rất muốn làm cho 90 triệu dân VN lắm.

Tham nhũng là từ ngữ xa lạ với đại đa số chính trị gia. Ở VN thì ngược lại, không tham nhũng là từ ngữ xa lạ với tất cả các chính trị gia.

Trích:”Chính trị gia và giới cầm quyền chính trị ở đâu cũng đều tuyên bố lấy dân làm “gốc” cả. Nhưng ít ra, họ không lố bịch và vô liêm sỉ đến độ vừa ăn cướp vừa la làng, vừa áp bức vừa ra rả tự xưng là đầy tớ của nhân dân.” hết trích. Người Úc chúng tôi khinh bỉ chuyện “nói một đàng làm một nẻo” lắm, tiếng Anh gọi là Hippocrite, điều này không bao giờ làm, làm là bị chửi ngay.

Bài này được gửi tới tôi bởi anh Tran V.A., một thành viên của Nhóm Người Việt Vì Dân Tộc Việt

Châu Xuân Nguyễn

27 comments on “Còn Biết Xấu Hổ, Tôi Còn Là Người

  1. Vừa có thêm chuyện:ông phó chủ tịch tỉnh Quảng Ninh bắt dân chài,du lịch,tư nhân hay nhà nước ở vịnh Hạ Long…tất tật sơn tàu,thuyền,ghe,thúng,mủng màu trắng hết! Chắc chắn cha nội này ngày nào cũng nằm mơ về…du thuyền của tư bản cho nên khi có điều kiện(nhơn dịp bình bầu kỳ quan) mới bắt dân tình làm sao thoả ước mơ của chả. Thiệt ngu hơn cả lợn! Mà khi như thế thì còn gì gọi là xấu hổ,là ngại ngùng cho kiếp làm người.Súc vật!

  2. Lương tâm của Nghị P và đồng bọn bị chó tha lâu rồi mấy anh ơi, còn đâu nữa mà nhắc nhở?
    Tụi nó cặp bồ nhí và rủ người ta ăn nhậu chung xong rồi báo công an bắt người ta.
    Vì nó có chủ đích nên nó ghi hình người ta lại thành 1 cái đĩa, ai dám chống lại bọn mafia này thì nó sẽ tung lên hạ nhục đối thủ bất kì thủ đoạn “dơ bẩn” nào cũng “chơi” người ta cho bằng được vì nó “hiểm” nên ai cũng sợ và ghéttttttttttt…..lắm mấy anh ơi!
    Mà ko làm j được nó hết!

  3. Mấy anh cẩn thận nha, bọn mafia này có người ở khắp nơi chuyên rình mò và bỏ thuốc lắc vô đồ ăn. thức uống của người ta …rồi đi la làng lên nói người ta ăn chơi sa đọa, còn tụi nó thì “ăn chơi” tốt!?

  4. Cám ơn tác giả Chu Thập, anh Tran V.A., một thành viên của Nhóm Người Việt Vì Dân Tộc Việt và anh Châu Xuân Nguyễn, đã cho bạn đọc một bài viết vừa phải, gẫy gọn và khả dĩ tóm gọn hết những nỗi buồn, khinh, bi phẫn cho hiện tình đất nước của một người Việt Nam.
    Không cần phải bật lên chủ đề lớn, người viết đã chân thành thổ lộ tâm tư rất thật của một người trọng sự thật, khinh ghét dối trá, ngu muội và tham lam, là những tính xấu xa bỉ ổi mà tất cả những kẻ theo cọng sản đều có gần 100% trong xác và hồn của họ, càng to bự chóp bu ở thượng tầng, họ càng dơ dáy bỉ ổi, như những tên 3 Dũng, 4 Sang hay những tên khác tương tự…
    Có một điều gì đó rất thật mà không hiển thị trên hồ sơ, về cái cờ máu và hang ba đình hôi hám? Đó là gì? Theo quan sát từ mấy chục năm nay của riêng tôi, hễ tên nào bước vô đứng dưới cái giẻ máu kia là lập tức kẻ đó trở nên gian trá thấp hèn và thú tính. Hễ tên nào bước vào cái hang ba đình hôi hám kia -bộ chính trị- là hắn trở nên bệu rệu, khuôn mặt, tiếng nói…từ từ biến dạng sưng u lên 1 cách dị hợm và ngu si rất rõ mà chẳng cần phải chú ý mới thấy! chẳng bao giờ nghe từ cửa mõm của các con thú ba đình này 1 câu nói, hay tuyên bố hay phát biểu nào ngang tầm với vị trí “cầm đầu” của hắn, rặt toàn những lời lẽ quái gở, sáo rỗng ai cũng nói được chả cần học, cho những vấn đề cực khó và cấp bách cho cả một quốc gia?
    Mà nghĩ kỹ, thì cũng chả trách lũ thú này, chúng có đứa nào có học đâu mà bảo chúng phải nói tiếng nói con người???
    Cái trách lớn nhất, trước hết là trách dân Việt mình đã quá hèn mới để cho 1 đám có mấy thằng trâu bò dắt mũi!
    Và không thể thêm 1 câu gần đây nhất của Nhạc Sĩ Tô Hải: “”mình luôn oán trách ông ta: Tại sao không chọn nước nào lại chọn cái nước Việt Nam nghèo khó này để làm thí nghiệm…”???

  5. ” Tôi xấu hổ vì là người Việt Nam ” . Tôi thấy đau lòng khi phải nói lên câu nầy , tôi đau lòng hơn anh CXN hay anh Tran v.A, nhiều vì tôi là công dân Việt và đang sinh sống tại VN .
    Tôi thật sự phải nói : ” Tôi xấu hổ vì là người VN ” mà không cần phải che giấu hay tự ái dân tộc làm gì . Bao nhiêu là chuyện nhục nhã diển ra hàng ngày trước mắt tôi , trước mắt mọi người , trước mắt du khách và trước mắt thế giới , còn che giấu được chổ nào nữa , còn đâu tự ái dân tộc nữa mà không dám nhìn nhận nỗi nhục . Không dám nhìn nhận sự thật đau lòng và không thấy xấu hổ nhục nhã cho đất nước dân tộc mình , tôi thấy tôi càng hèn hạ đê tiện hơn .
    Là người VN bây giờ tôi thấy nhục lắm , may là không có người ngoại quốc nào hỏi tôi câu : ” Where are you from ? ”
    Càng biết , càng thấy , càng hiểu rỏ sự thật về cái tập đoàn cầm quyền hiện nay , tôi càng cảm thấy cay đắng tủi nhục hơn .
    Nhưng rồi khi nghiệm ra , tôi thấy mừng vì : Tôi vẫn còn là CON NGƯỜI .

  6. Có jì lạ đâu! Một tai đồ tể gây ra cái chết của 6 triệu dân và đưa VN xuống vũng bùn suốt 60 năm qua mà còn được gọi là Thánh mến yêu mà!
    Nổ là tài duy nhất của dân trong XHCN VN!

  7. Rất cảm ơn tác giả Chu Thập đã nói lên suy nghĩ thật của lòng mình ,và trăn trở với bao điều xấu của con người và xã hội hiện tại…bác đúng nghĩa là một nguời fVN chân chính. Chúng tôi đang ở trong nước- khổ tâm vì phải chứng kiến cảnh ” thường ngày ở huyện “.Tôi nghĩ không riêng gì bác mà rất nhiều người VN chân chính khác đang có định hướng TÌM CHO CON CHÁU,DÒNG HỌ MÌNH MỘT TỔ QUỐC THỨ 2 – ĐỂ AN CƯ, LẠC NGHIỆP .vì tổ quốc số một của họ có khả năng không cải tạo nổi – bởi bàn tay săt của chính quyền cộng sản. Chúng tôi những người VN lương thiện thời nay muốn sống tốt và lương thiện cũng khó khăn lắm – nhưng vẩn có niền hạnh phúc riêng khi được sống trong lòng quê cha, đất tổ.. là .được hương khói lên mộ tổ tiên ông bà trong những ngày dổ chạp. Nói tới thu nhập trung bình cho người dân VN nhục lắm – không thể so với một công dân úc như bác- vì đó đang là mơ ước và đang ngoài tầm tay chúng tôi . Trong thời điểm khủng hoảng này thu nhập bình quân đầu người VN là khoảng 1000 usd / ĐẦU NGƯỜI /1NĂM đã thế khoảng cách giàu nghèo lại cực xa. mội sỹ quan cấp tá của chính quyền có thu nhập trung bình khoảng 10.000.000 VNĐ / tháng – trong lúc người dân nghèo ở quê thu nhập thực tế khoảng 300.000 VNĐ /1 tháng…họ ăn và sống khổ, sống sở như thời trung cổ vậy thôi …những người như bác nói trong bài viết biết đâu họ đang mãi mê tìm kiếm kế sinh nhai, …và còn phải bôi trơn….thật là đau khổ cho quê hương này phải không bác….

  8. Cho tôi nhờ CXN, TVA gửi tới những người khách một lời xin lỗi chân tình . Vì nơi chúng tôi đang sống có những người đã quên đi những câu : Nghèo cho sạch, rách cho thơm hoặc Giấy rách phải giữ lấy lề……Đó là những câu tổ tiên, ông bà, cha mẹ chúng tôi thường răn dạy con cái. Nhưng chúng tôi đã bất lực trước bộ máy tuyên truyền láo khoét khổng lồ, kèm theo những khẩu súng AK, những cây dùi cui vô hồn, cộng thêm nỗi vất vả khó khăn trong khi kiếm miếng ăn. Nên mới có những việc buồn lòng như vậy. Có lẽ khi bắt đầu một xã hội mới, ( riêng về văn hoá ) còn vất vả với những người quên nêu trên./.

  9. Xin trích một câu trong lời phật dạy: “Sự hổ thẹn là phục sức đẹp nhất, có hổ thẹn là có thiện pháp, mất hổ thẹn là mất công đức”, và như thế khi soi gưong chỉ thấy mình thì mới sống cho chính mình, thế thì khi soi gưong mà thấy được tâm hồn mình, quả thật là cuộc sống cho mọi ngưòi.

Bình luận về bài viết này