Dan Luan
Nhà báo Võ Văn Tạo
… Xảy ra 9 ngày trước Ngày Tự do Báo chí Thế giới của Liên hiệp quốc, ngày Liên minh Báo chí Đông Nam Á (SEAPA) công bố bản Phúc trình tố cáo Việt Nam tăng cường đàn áp các nhà báo và blogger, 1 tuần trước ngày tổ chức Freedom House xếp Việt Nam vào nhóm những nước hoàn toàn không có tự do báo chí, thứ 182/197.
Quật bằng gậy cao su
Nhà văn An Nam khổ NHƯ… chó
Bảy thập kỷ trước, dưới ách thực dân phong kiến, thi sĩ – nhà báo Nguyễn Vĩ viết:
Thời thế bây giờ vẫn thấy khó
Nhà văn An Nam khổ NHƯ chó
Mỗi lần cầm bút nói văn chương
Nhìn đàn chó đói gặm trơ xương
Và nhìn chúng mình hì hục viết
Suốt mấy năm giời: kiết vẫn kiết!
Thật ra, chẳng cứ thời thực dân, thời nào và ở đâu cũng vậy, đa số giới cầm bút lương thiện mưu sinh bằng nghiệp viết đều nghèo hoặc chẳng mấy khá giả. Khốn nỗi, nghiệp viết nó thế, người đời thấy văn nghệ sĩ, nhà báo hay lê la chè chén, cứ nghĩ họ đồng ra đồng vào. Trong cuộc mới biết, các cuộc nhậu “hoành tráng” có doanh nhân hay quan chức, các đối tượng này thường giành thanh toán. Giới cầm bút – “viêm màng túi mãn tính”, được “tha”.
Nhưng khổ chỉ đâu là nghèo? Và nghèo chưa chắc đã thậm khổ. Nhà thơ Giang Nam từng tả tâm trạng cậu bé chăn trâu vẫn “mơ màng nghe chim hót trên cao”. Phải, cũng phận nghèo, nhà văn và nhà thơ, trong cõi riêng của họ, vẫn có thể bay bổng, mộng mơ, chí ít cũng thỏa mãn phần nào khát vọng tự do tâm hồn.
Đấm vào mặt
Nhà báo Việt Nam khổ HƠN… chó
Nhà báo thì khác. Những nhà báo chân chính tự xác định thiên chức phản ánh sự thật, bảo vệ lẽ phải, bênh vực kẻ yếu, bảo vệ công lý, lên án cường quyền, tình trạng bất công, thói đạo đức giả… Do vậy, bên cạnh cái nghèo cố hữu, dưới thể chế toàn trị, bóp nghẹt tự do báo chí, nhà báo chân chính còn luôn bị giới chức cầm quyền làm đủ mọi cách cản trở họ thực hiện thiên chức, thậm chí khủng bố, sát hại.
Thật chẳng ngoa, ở những nước báo chí bị xiềng xích, thân phận nhà báo còn khổ HƠN… chó. Bị đánh, dù sợ sệt, chí ít con chó còn dám “ẳng” lên một vài tiếng. Nhờ đó, cái đau vợi bớt, kẻ ra tay đánh, nghe “ẳng”, có thể động lòng ngừng tay.
Mới đây thôi, trong bản tin ngày 5-5, Đài BBC cho biết, 2 nhà báo của VOV (Đài Tiếng nói Việt Nam) – cơ quan truyền thông vào hàng “chiếu trên” trong số hơn 700 tờ báo “quốc doanh” – là Trưởng phòng Kinh tế Ngọc Năm và phóng viên Phi Long đã bị lực lượng cưỡng chế xúm đánh hội đồng bằng tay, chân và dùi cui hết sức dã man, đến trọng thương, phải nhập viện cấp cứu, điều trị, vì “dám” tiếp cận hiện trường để tác nghiệp trong vụ cưỡng chế ở Văn Giang sáng 24-4. Theo BBC, 2 nhà báo này chính là 2 người đội mũ bảo hiểm màu trắng, trong các đoạn videoclip ghi cảnh lực lượng cưỡng chế đánh người như đòn thù hiểm độc (đá thúc mạng sườn) mà người dân bí mật quay được, đã được các báo mạng “ngoài quốc doanh” trong và ngoài nước đăng tải rộng rãi mấy hôm nay. Nguồn tin nói với BBC về vụ việc trên xin giấu tên. Đoạn videoclip cũng cho thấy, 2 người bị hành hung chẳng hề có cử chỉ quá khích nào.
Đòn hội đồng đấm, đá, đạp, chọc gậy tre, quật gậy cao su
Đến 5-5, 2 nhà báo trên đã ra viện, đi làm trở lại. Thế nhưng, nếu BBC không “khui” vụ việc, có lẽ công chúng không thể biết họ bị hành hung hết sức dã man trong cái buổi sáng 24-4-2012 ở Văn Giang – “vết nhơ lịch sử” ấy. Toàn bộ hơn 700 tờ báo “quốc doanh” bặt tin này. Cũng khó trách các báo, vì 2 đồng nghiệp có “ẳng” tiếng nào đâu! Sếp và đồng nghiệp ở Đài cũng có “ẳng” tiếng nào đâu! Hội Nhà báo Việt Nam, cơ quan bảo vệ quyền lợi chính đáng của họ cũng có “ẳng” tiếng nào đâu!
Khốn nạn thân họ!
Những ai đã xem các video clip cưỡng chế Văn Giang, mới thấy: nổi lên trong cảnh lửa khói ngút trời, súng nổ kinh hoàng, người dân chỉ có gậy gộc, đất đá và lòng phẫn uất yếu thế lui dần, hàng nghìn cảnh sát cơ động, công an chìm nổi, dân phòng, xã hội đen… đằng đằng sát khí súng ống, quả nổ, lựu đạn cay, dùi cui, xe ủi… dũi tới… là cảnh 2 người đội mũ bảo hiểm trắng bị đánh hội đồng quá dã man, như thể họ là những kẻ cầm đầu hung hăng trong những hộ dân chống đối. Hình ảnh gây giận dữ, công luận căm phẫn nhất, chính là đoạn quay 2 người này bị đánh hội đồng.
Trở lại truyền thông và vụ cưỡng chế Văn Giang. Sau vụ cưỡng chế mà thất bại thuộc về người dân Văn Giang mất đất, lẻ tẻ một số báo “quốc doanh” đăng tin ngắn ngủi vô cảm, lạnh lùng như chuyện xứ người. Một số báo phải lập tức bóc onlines. Không được “ẳng”, nhá ! Thiên chức của báo chí – “chút lòng trinh bạch” cũng “từ nay xin chừa”!
Lẽ đương nhiên, không ít trường hợp báo chí “quốc doanh” phanh phui, cơ quan chức năng còn chẳng thèm ngó ngàng. Vụ 2 nhà báo bị hành hung dã man ở Văn Giang, BBC đưa tin, còn khuya người ta mới “rờ” tới.
“Nhà báo Việt Nam khổ HƠN… chó”, nói thế có ngoa không?
V.V.T.
___________________
* Mời xem thêm: 964. Hội nhà báo sẽ tìm hiểu ‘vụ hành hung’ nhà báo ở Văn Giang-Ecopark.
[video:http://www.youtube.com/watch?v=BnYsHNFxs7E%5D************************************
Không chỉ nhà báo VN khổ hơn chó mà còn nhiều đồng cảnh ngộ. Khổ hơn chó nhưng là NGƯỜI. Còn chó dù sướng như vua vẫn là chó. Các nhà nhân chủng học và xã hội học cần nghiên cứu để trả lợi câu hỏi : Khi sinh ra tất cả đều mang gien người. Điều kiện gì đã biến đổi nhiều kẻ thành gien chó. Nhưng có lẽ những kẻ quen sử dụng dùi cui, roi điện, lựu đạn cay, lựu đạn khói…bị ” nhiễm độc ” chất tàn ác nên đã biến đổi thành loại ” mặt người dạ… CHÓ “
Mấy bác lãnh đạo giờ đi ngược lại lời bác Hồ hết rồi, còn đâu nhà nước do dân và vì dân nữa, quyền của dân ở đâu, bị đánh túi bụi thế mà chính quyền thì cứ ậm ờ thông tin, tiếng nói của dân thì không có, chính quyền thì bưng bít bảo vệ nhau, nhà nước dân chủ kiểu này thì không ham đâu, cần đưa quyền của nhân dân lên cao hơn, dân đóng thuế dân có quyền đuổi cổ chính quyền khi chính quyền làm hại dân. đừng làm mờ đi tư tưởng của HCM bởi những cán bộ thoái hóa, biến chất, chỉ biết trục lợi cho mình. Dân luôn là chủ.
càng nhìn mà càng buồn. lãnh đạo của ta bây giờ chỉ toàn là bọn uống máu, ăn thịt dân thôi. ko có đứa nào sạch sẽ cả đâu. TW đến Tỉnh, Tỉnh đến Huyện. Xã chỉ bit nghe lệnh. sao nhìn cái chế đọ dân chủ này mà thấy buồn thế. còn đâu là quyền dân chủ nữa. sao nghe bài hát đảng đã cho ta 1 mùa xuân mà thấy buồn nôn thế. thật buồn khi bác đã ra đi. ước j con người của bác dduoc đầu thai zo 1 ông lãnh đạo thì tốt bít mấy. ước j mình là city hunter wa. có thể quyet sach bọn chó kia khỏi thế gian
tôi nghĩ rằng chúng ta nên xem những nguồn tin chính thống. Bây giờ sự phát triển công nghệ thông tin ngày càng mạnh mẽ, nên việt xem xét, xử lý thông tin khó khăn hơn do có nhiều nguồn hơn.
Báo cáo trước Thủ tướng sáng 2/5, Phó chủ tịch UBND tỉnh Hưng Yên Nguyễn Khắc Hào đánh giá, cuộc cưỡng chế “đảm bảo an toàn, không ai bị thương”. Ông này cũng cho rằng, “các phần tử chống đối trong và ngoài nước” đã “dàn dựng clip giả để vu khống, bôi nhọ chính quyền”
Ông Hào cũng cho rằng, vụ cưỡng chế Văn Giang “các cơ quan thông tấn, báo chí chính thức đưa tin tuyên truyền ít, phản ứng chậm”, trong khi các mạng xã hội “phản ứng nhanh, đưa tin liên tục”.
thông tin thì có nhiều nên chúng ta cần phải biết nhìn nhận, tránh nhầm lẫn bị lợi dụng bởi kẻ xấu muốn đặt điều thay đổi sự thật
Bức xúc quá với chính quyền
Chúc 2 nhà báo VOV mau chóng hồi phục. Việc cưỡng chế thu hồi đất để làm các công trình phúc lợi, An ninh quốc phòng thì chấp nhận được. Đằng này vì lợi ích doanh nghiệp mà chính quyền nhẫn tâm cưỡng chế nhân dân thì còn đâu là của dân do dân vì dân. Trường hợp chính quyền nên đứng vai trò trung gian thương lượng đảm bảo lợi ích của các bên, DN giảm LN 1 chút thì dân cũng được ấm no hơn.
Cai ong Truong Ton bi dien a. Thong tin chinh thong la j? cha le VTC dua tin ve vu 2 nha bao chua du chinh thong? Hay phai dua tin con ong nguyen tan dung lam chu vu cuong che moi chinh thong. Mat thi non choet, khong co nang luc j ngoai ngang luc troi phu là con ong: nguyen tan dung nen moi lam chu tich HDQT \do. Noi chung nha nuoc nay toan tham o thoi. Bon cap tren giau co lăm muu mo lam. Den 1 vi du don gian nhu thưc pham an hang ngay bon no co trang trai rieng, nuoi trong rieng thi lo gi viec thuoc sau, kich nac… dang bam rỉt dan ngheo! dung la bon cho ma!
Tiên Lãng – Văn Giang – rồi Vụ Bản – … như cấp số nhân liên tiếp hàng nối hàng ? !
=============================================
Thương gởi Bà con Dân oan nơi các huyện Tiên Lãng – Văn Giang –Vụ Bản – …
Tiên Lãng – Văn Giang – rồi Vụ Bản – … ?
Như cấp số cộng liên tiếp nối hàng
Hải Phòng – Hưng Yên – rồi Nam Định – … ?
Cướp đêm và cả cướp ngày là quan !
Xem phim hình ảnh lòng đau đớn …
Đất Nước rồi sẽ đi về đâu Việt Nam ?
Trong những giây phút đầy tuyệt vọng
Thầm nhắc mình trong Việt Sử lúc gian nan
Tình yêu + Sự thật luôn luôn chiến thắng
Bạo chúa cả tin không bao giờ qui hàng
Nhưng cuối cùng chúng tự tiêu tự diệt
Cho Sử Thi ngày mới lại sang trang ….
TRIỆU LƯƠNG DÂN cảm tác nhân xem video trên YouTube ngày 09 tháng 5 năm 2012
công an dân phòng đang bắt đầu cho việc cưỡng chế ở Vụ Bản, Nam Định chiếm đất của đồng bào Vụ Bản bằng máu và nước mắt.
Hình dzung về 1 Chê …cựu Ủy viên Bộ TRính CHỊ Chính Em N.K.Điềm
====================
tặng bác NGUYỄN THỤI(y) …KHA
Tôi hình dzung về 1 Chê …cựu Ủy viên Bộ TRính CHỊ Chính Em
Hiện nay nghỉ hưu sống trong Tử Cấm Thành
Bác ấy đang đi nghênh ngang giữa Đại Nội
Hòang thành Cố đô Huế
Không với khẩu A.K. giải phóng mặt bằng Huế Huế !….
Mà là vác trên đôi vai « cây rựa bén
Vũ khí cuối đời anh
Làm dàn bầu dàn hoa làm cỏ vườn
Sau hết mọi chặng đường »
Ôi vui thú điền viên giữa lúc Đất Nước dầu sôi lửa bỏng !
Giặc trong tấn công Tiên Lãng – Văn Giang – Vụ Bản – …
Sau khi chúng ký nhượng biển bán đảo thuê rừng
Sau khi giương Cờ máu Lục Tinh (trùng) Kỳ giữa Thăng Long-Hà Nội
Ôi vui thú điền viên giữa lúc Đất Nước dầu sôi lửa bỏng !
Giặc ngòai trên Biển Đông
Với tầu sân bay dầu khí + tầu công xưởng chế biến hải sản lớn nhất ngòai khơi
Ôi vui thú điền viên !
Cửa thép ĐÃ KHÉP !
Đất THÀNH BÙN và khát vọng CHẬT HẸP
Trường ca GẪY CÁNH GẪY VỤN
Giặc Mỹ NAY ĐÃ QUÁ XƯA RỒI !
Giặc « lạ » bác vẫn chưa định rõ danh tên ! ! !
Ôi vui thú điền viên
« Thong thả bên anh chiều Huế tím nghiêng
Chỉ còn nụ cười đọng nắng TÀN PHAI
Nắng mắt nắng cười phức HẾT điệu ngời thép sáng
Trên cây rựa CÙN anh vũ khí cuối đời…. »
Những viên đạn XƯA cài trong băng NAY QUÊN ĐEM RA BẮN
Tôi hình dzung về 1 Chê …cựu Ủy viên Bộ TRính CHỊ Chính Em
Ngủ ngon yên trong đêm Dân oan mất đất thức chờ đêm trắng
Chờ công an cưỡng chế lửa ruộng lửa rừng
Đều cháy uất hận lên từ Tình yêu bám chặt mảnh đất Tổ tiên
Ngòai khơi Biển Đông
Hải Triều … Hải Triều … bây giờ là Sóng thần
Ngòai khơi Biển Đông
Hải Triều … Hải Triều … bây giờ là Lưỡi Bò nặng cân !
Thế mà bác ấy cũng ngủ ngon yên lành
Trong khi Dân oan mất đất thức chờ đêm trắng
Chờ công an cưỡng chế lửa ruộng lửa rừng
Đều cháy uất hận lên từ Tình yêu bám chặt mảnh đất Tổ tiên
Thế mà bác ấy cũng ngủ ngon yên lành
Xin bác hãy để lương tâm mình lên tiếng dù chỉ một lần !
SAO NGÀY XƯA Tuổi trẻ không yên
Xanh xanh bóng núi
Xuống đường
SAO NGÀY NAY Vỗ Hờn Tuổi già lặng im
Im thin thít như thịt nấu đông
Không lên tiếng mạnh dạn hơn lên không ? ? ?
KHÔNG Báo động ? !
KHÔNG ĐẶT LẠI Cái nền căm hờn
KHÔNG ĐẶT LẠI Con gà đất, cây kèn và khẩu súng
SAO LẠI CHỈ VỌNG TƯỞNG VÔ ÍCH Chiều Hương Giang ? ? ?
SAO LẠI CHỈ VỌNG TƯỞNG VÔ ÍCH Con chim thời gian? ? ?
SAO LẠI CHỈ VỌNG TƯỞNG VÔ ÍCH Khoảng trời yêu dấu? ? ?
SAO LẠI CHỈ VỌNG TƯỞNG VÔ ÍCH Người con gái chằm nón bài thơ? ? ?
SAO VÔ CẢM ĐẾN THẾ giữa lúc Đất Nước dầu sôi lửa bỏng !
Giặc trong tấn công Tiên Lãng – Văn Giang – Vụ Bản – …
Sau khi chúng ký nhượng biển bán đảo thuê rừng
Sau khi giương Cờ máu Lục Tinh (trùng) Kỳ giữa Thăng Long-Hà Nội
Ôi vui thú điền viên giữa lúc Đất Nước dầu sôi lửa bỏng !
Giặc ngòai trên Biển Đông
Với tầu sân bay dầu khí + tầu công xưởng chế biến hải sản lớn nhất ngòai khơi
Ôi vui thú điền viên
Cửa thép ĐÃ KHÉP !
Đất THÀNH BÙN và khát vọng CHẬT HẸP
Trường ca GẪY CÁNH GẪY VỤN
Giặc Mỹ NAY ĐÃ QUÁ XƯA RỒI !
Giặc « lạ » bác vẫn chưa định rõ danh tên ! ! !
Tôi hình dzung về 1 Chê …cựu Ủy viên Bộ TRính CHỊ Chính Em
Bác ấy « … lại trở về nhà, về Huế
Về với chính mình lặng lẽ
Tìm lại những câu thơ VỚ VẨN trong mảnh vườn xưa
Những câu thơ cất giấu nỗi gì CHẲNG AI THÈM BIẾT
Ngỡ đã chôn sâu vào cánh rừng tuổi tác ĐẦU HÀNG
Giờ cây rựa lại mở đường khai phát ĐẤT HOANG
Làm hiện lên HÀNG TRIỆU LƯƠNG DÂN THÀNH DÂN OAN bị lãng quên »
TỔ QUỐC LẠI VÙNG DẬY QUẬT KHỞI Đất ngoại ô HÀ NỘI – SÀI GÒN
HÔM NAY CẢ ĐẤT NƯỚC Mặt đường LẠI BẬT khát vọng
MONG MỎI Ngôi nhà có ngọn lửa ấm DÂN CHỦ – TỰ DO
Tôi hình dzung về 1 Chê …cựu Ủy viên Bộ TRính CHỊ Chính Em
ĐANG Hồi kết cuộc sau trận bom môi sinh Bọ Xít Tây Nguyên
HẾT THỐT NỔI Thưa mẹ con đi
Khi bọn đồng chí cũ cho thuê rừng giá rẻ bèo trồng người « Khựa »
HẾT THỐT NỔI Tiễn bạn cuối mùa đôngNHẬP CUỘC LÊN ĐÀNG
Làm lại Mùa Xuân Việt Nam
HẾT BÚT CHIẾN LUẬN BÀN Nơi Bác từng quaCỎ XANH THẢO NGUYÊN HẾT MỌC
HẾT TÂM BÚT LUẬN BÀN Tháng chạp ở Hồng Trường CHẾT NGẮC TRONG NÔI SINH LIÊN XÔ
Tình Đại đồng trong trang sách Mác không tưởng điên rồ !
Tôi hình dzung về 1 Chê …cựu Ủy viên Bộ TRính CHỊ Chính Em
Hiện nay nghỉ hưu sống trong Tử Cấm Thành
Bác ấy đang đi nghênh ngông giữa Đại Nội
Hòang thành Cố đô Huế
Không với khẩu A.K. giải phóng mặt bằng Huế Huế !….
Mà là vác trên đôi vai « cây rựa bén
Vũ khí cuối đời anh
Làm dàn bầu dàn hoa làm cỏ vườn
Sau hết mọi chặng đường »
ĐANG VÀO Hồi kết cuộc sau trận bom môi sinh Bọ Xít Tây Nguyên
HẾT THỐT NỔI Thưa mẹ con đi
Khi bọn đồng chí cũ cho thuê rừng giá rẻ bèo trồng người « Khựa »
Vạn họng súng đồng chí cũ sẵn sàng nhắm bắn
Cho nên bác sợ đành im lặng không như Chê Ghêvara
“Hãy nhớ lấy lời tôi”
“Nhân loại cần nhiều Việt Nam cho Nhân loại !”
Tôi sáng nay nghĩ đi nghĩ lại nghĩ hoài với hình dung
Tôi hình dzung về 1 Chê …cựu Ủy viên Bộ TRính CHỊ Chính Em
Có còn là Người nghĩa quân năm xa xưa ấy
Mang chiếc Đàn Bầu trước ngực buồn không dám khẩy !! …
Tôi sáng nay nghĩ đi nghĩ lại nghĩ hoài Nghĩ về một nhãn hiệu quá thời quá đát
Thương hàng triệu kẻ từng
Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ
Nay về hưu về vườn vác trên đôi vai « cây rựa bén
Vũ khí cuối đời anh
Làm dàn bầu dàn hoa làm cỏ vườn
Sau hết mọi chặng đường »
ĐANG VÀO Hồi kết cuộc sau trận bom môi sinh Bọ Xít Tây Nguyên
HẾT THỐT NỔI Thưa mẹ con đi
Khi bọn đồng chí cũ cho thuê rừng giá rẻ bèo trồng người « Khựa »
Tôi sáng nay nghĩ đi nghĩ lại nghĩ hoài Nghĩ về một nhãn hiệu quá thời quá đát
Có thể nào tin Trên núi sôngngay giờ này hôm nay
Thương hàng triệu kẻ từng
Tôi lại đi đường này ? ? ?
Đã thành người hồi chánh bỏ cuộc thua cuộc ! …
TRIỆU LƯƠNG DÂN
9/5/2012
Ngày cưỡng chế Vụ Bản, Nam Định và CŨNG LÀ Ngày kỷ niệm chiến thắng phát xít
Nguyễn Khoa Điềm từng bị giam tại nhà lao Thừa Phủ. Đến chiến dịch Mậu Thân 1968, ông được giải thoát (NGHE ĐÂU Hùng Tướng NGUYỄN KHOA NAM – tự sát sau 30 tháng Tư Đen năm 1975 là anh em họ GIÚP ÔNG THÓAT NGỤC TÙ !!! ) , tiếp tục trở lại hoạt động. Vào thời điểm này, Nguyễn Khoa Điềm mới bắt đầu làm thơ
Năm 1994 Nguyễn Khoa Điềm ra Hà Nội, làm thứ trưởng Bộ Văn hoá – Thông tin. Năm 1995, ông được bầu làm Tổng Thư ký Hội Nhà văn Việt Nam khóa V.
Năm 1996, tại Đại hội Đại biểu toàn quốc Đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ VIII, Nguyễn Khoa Điềm bầu vào Ban Chấp hành Trung ương.
Ông là đại biểu Quốc hội nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam khoá X và từ tháng 11 năm 1996 là Bộ trưởng Bộ Văn hóa Thông tin.
Năm 2001, tại Đại hội Đại biểu toàn quốc Đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ IX, Nguyễn Khoa Điềm trở thành ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Trung ương, Trưởng ban Tư tưởng Văn hóa Trung ương (2001-2006).
Vũ khí cuối đời
=============
Tặng anh N.K.Điềm*
Đặt lò rèn một cây rựa bén
Vũ khí cuối đời anh
Với cây rựa anh có thể ngày ngày thanh thản
Làm dàn bầu dàn hoa làm cỏ vườn
Sau hết mọi chặng đường
Anh lại trở về nhà, về Huế
Về với chính mình lặng lẽ
Tìm lại những câu thơ trong mảnh vườn xưa
Những câu thơ cất giấu nỗi gì
Ngỡ đã chôn sâu vào cánh rừng tuổi tác
Giờ cây rựa lại mở đường khai phát
Làm hiện lên những người ngã xuống bị lãng quên
Như khai quật một chút còn yêu tin
Bằng vũ khí cuối đời nắm chặt
Bất tử là sự thật
Giấu đắng đau sau gương mặt thản nhiên
Thong thả bên anh chiều Huế tím nghiêng
Chỉ còn nụ cười đọng nắng
Nắng mắt nắng cười phức điệu ngời thép sáng
Trên cây rựa anh vũ khí cuối đời.
NGUYỄN THỤY KHA
Ngày kỷ niệm chiến thắng phát xít
9/5/2012